Menu

Váy Midi Xoè Ly

{{ product.price_format }}
{{ product.origin_price_format }}
Có hàng tồn kho:
SKU:{{ product.sku }}
Mô hình: {{ product.model }}

{{ variable.name }}

{{ value.name }}

Số đo trên sản phẩm (cm)

SizeSMLXL 2XL
EO (1) (độ giãn thun +4cm nguyên vòng)3234364841
MÔNG (3)4749515356
DÀI (5)8080808080

 

Số đo thực tế của sản phẩm có thể có sai số nhỏ trong khoảng 1-3cm, và sai số này không ảnh hưởng đến hình dáng tổng thể của sản phẩm.

Người mẫu Xuân Trinh cao 175cm, vòng ngực 86cm vòng eo 63cm vòng mông 93cm. Trinh đang mặc size M.

  • Chất liệu chính: Polyester in hoa, xuất xứ Trung Quốc

  • Chất liệu lót: Chiffon (100% Polyester)

  • Nghệ nhân cắt may: Thanh Thuỷ, cắt may thủ công tinh tế tại Hity Atelier, Nha Trang, Việt Nam

Ta giữa Sài Gòn

Buổi sáng trên ban công cũ, ta mở mắt cùng ánh nắng sớm rọi qua khung cửa. Sài Gòn thức dậy bằng tiếng chim và tiếng xe xa xa. Ta khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, cùng chiếc nón rơm, đơn giản đủ để bắt đầu một ngày. Ta không cần gì nhiều, chỉ cần một hơi thở trong trẻo để thấy mình đang hiện diện. 

Ta đi qua những con đường đông đúc, nơi bức tường vàng cũ vẫn giữ mùi của thời gian. Mỗi bước chân là một nhịp thở, mỗi làn váy đung đưa là một lời chào. Sài Gòn không ồn ào như người ta vẫn nghĩ, chỉ cần ta đi chậm, nó sẽ hiền như nắng trưa vỡ trên vai áo.

Ta dừng lại ở một quán cà phê cóc ven đường. Bàn gỗ, ghế mây, tách cà phê đặc trưng Sài Gòn mát lạnh. Ta ngồi nhìn dòng người qua, chẳng cần nói năng gì. Chiếc váy hoa nhẹ theo gió, hương cà phê hòa cùng hơi nắng. Có lẽ, hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như thế, là khi ta có mặt trọn vẹn trong khoảnh khắc này.

Khi ta đi ngang qua tiệm may cổ kính, ta thấy mình phản chiếu qua tấm gương. Không phải để soi, mà là để nhớ: ta đã khác. Mềm mại hơn, an nhiên hơn. Chiếc sơ mi linen trắng, chiếc váy hoa, và nụ cười nơi khóe môi, chúng kể lại hành trình của ta, không cần một lời.

Trên chiếc xe đạp nhuốm màu thời gian, ta lướt qua những con hẻm rợp bóng me. Váy bay nhẹ, tóc rối trong gió. Sài Gòn trôi qua dưới chân, còn ta thì để mặc mình tan vào nhịp điệu của phố. Ta chẳng đi đâu xa, chỉ là đang đi sâu hơn vào lòng mình.

Giữa những trang sách cũ, ta tìm thấy mùi của ký ức. Một tấm bưu thiếp nhỏ, ghi dòng chữ: “Gửi người lữ khách của thành phố này.” Ta mỉm cười. Có lẽ, ta chính là người ấy – một kẻ đi tìm bình yên bằng những điều nhỏ nhặt, bằng cách lắng nghe hơi thở của thành phố.

Nắng nhuốm màu những mái bạt che. Mùi trái cây, mùi vải, mùi đời sống quyện vào nhau. Ta len lỏi qua từng sạp hàng, chào những cô bác bằng nụ cười. Chiếc váy hoa vướng chút bụi, nhưng ta thấy nó càng thật hơn, giống như Sài Gòn này, không hoàn hảo nhưng đầy sức sống.

Khi mặt trời rơi xuống giữa những tòa nhà, ta đứng trên mái nhà nhỏ nhìn thành phố chuyển màu. Gió thổi qua, váy tung nhẹ, áo chạm ánh cam. Trong khoảnh khắc ấy, ta không còn phân biệt đâu là mình, đâu là Sài Gòn, tất cả hòa làm một nhịp đập dịu dàng.

Một người bạn chụp ta giữa ánh nắng chiều. Ta không tạo dáng, chỉ nhìn về phía xa. Ánh sáng chạm vào da, vào từng sợi vải linen. Ta nhận ra: điều đẹp nhất không nằm ở vẻ ngoài, mà ở cách ta lặng lẽ sống, lặng lẽ yêu thành phố này.

Ta ngồi ở một quán bên đường, nhìn những bóng đèn lấp lánh soi xuống vỉa hè. Tiếng xe lẫn tiếng cười. Thành phố vẫn thức, còn ta thì yên bình.
Ngày dài đã trôi qua, và ta vẫn còn nguyên vẹn trong hơi thở của một người phụ nữ giữa Sài Gòn, nhẹ tênh mà đầy lòng biết ơn.

Ta đến thành phố này không để tìm kiếm gì, mà để được lắng nghe chính mình trong tiếng ồn, để học cách sống chậm giữa nhịp nhanh, và để hiểu rằng, đẹp nhất không phải là điều ta mang theo, mà là cách ta hiện diện, như nắng, như gió, như chính Sài Gòn.